Lục Cảnh An không đổi sắc mặt ngước mắt, cửa xe mở ra. Thấy Hạ Tư Dư nguyên vẹn không bị tổn hại xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt gã hơi biến hóa, nhưng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phía cô: “Tư Tư, em không sao cả... Ủa? Em làm gì thế? Hạ Tư Dư vung tay đấm một cú vào má trái gã. Nhưng Lục Cảnh An phản ứng nhạy bén, đưa tay ngắn lại công kích của cô, là hành động hoàn toàn theo bản năng. “Anh Lục ẩn núp sấu thật đấy Lục Cảnh An hóa giải chiêu thức, thử hỏi: “Tư Tư, em đang nói gì thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương