Mấy phút kể tiếp, Hạ Tư Dư vẫn tận tình dạy dỗ Tống Liêu, Vân Lệ ngồi yên một lúc lâu bỗng ho khan. Hạ Tư Dư và Tống Liêu cùng nhìn sang, giọng hai người đều khác thường: “Sao thế? Vân Lệ gác tréo chân, lắc mũi chân: “Nhóm của cậu không sắp xếp hộ lý cho cậu à? Tống Liêu lắc đầu: “Không, bị thương nhẹ nên ngày mai tôi đã có thể xuất viện. “Vậy bàn việc chính đi Vân Lệ móc điếu thuốc, đặt bên mũi ngửi: “Lúc trước bảo cậu điều tra Lục Cảnh An, có manh mối gì không? Hạ Tư Dư mím môi, bị buộc ngắt lời đành bất đắc dĩ nuốt những lời khó nghe bên môi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương