Bãi đỗ xe, Hạ Tư Dư lên xe rồi lấy iPad trong túi xách ra. Vân Lệ vẫn đang gọi điện thoại bên ngoài xe, không biết gọi cho ai nhưng nét mặt anh ta thật u ám. Hạ Tư Dư nhìn mấy lần rồi thôi, bật iPad lên, tìm được tệp ghi âm, thời gian thu âm hơn hai mươi tiếng. Cửa xe được mở ra, hơi thở mang mùi thuốc lá của Vân Lệ phả vào mặt. Hạ Tư Dư liếc mắt, chỉ thấy gương mặt anh ta hơi căng thẳng, dường như tâm trạng không được tốt: “Không sao chứ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương