Điện thoại yên ắng dần truyền đến giọng nói trầm thấp của Vân Lệ: “Trong phòng ngủ có đồ dùng của em, dùng tạm đã, mai sẽ mua mới

Hạ Tư Dư nhìn hai túi đồ, cong môi trợn mắt nói dối: “Ồ, được, tôi vẫn chưa vào phòng ngủ, lát xem sao.

“Nếu không đủ thì ngoài cửa có vệ sĩ, bảo họ đi mua

“Được, biết rồi.

Đầu bên kia, Vân Lệ không nói tiếp, cũng không cúp máy. Hạ Tư Dư liếc điện thoại, bỗng hỏi: “Còn việc gì sao?