Dường như Hạ Tư Dư bị thuyết phục bởi suy luận đầu ra đó của Vân Lệ, há miệng ngây người, mãi không thốt lên được tiếng nào.

Yết hầu Vẫn Lệ chuyển động, ngửa đầu uống ngụm rượu lớn: “Dù là ở Anh hay Parma, dù nhiều lần tôi đuổi em đi, cũng vì tôi không thể làm chậm trễ em, càng không thể để bệnh tình kéo dài trở thành gánh nặng cho em. Hạ Hạ, em vẫn cho rằng tôi thiếu nợ em, nên tôi áy náy, tự trách, thậm chí dốc lòng để đền bù cho em, đúng không?

Hạ Tư Dư vô thức lắc đầu: “Tôi không hề nghĩ thế, mọi chuyện là hành động của riêng tôi, không liên quan gì đến anh, trước giờ anh chưa từng thiếu nợ tội gì cả

“Nếu tôi không nợ em, vậy đừng tiếp tục hoài nghi tôi muốn dùng tình cảm để đền bù cho em Đôi mắt Vân Lệ sâu thẳm, nhếch môi cười lạnh: “Hạ Hạ, em nghĩ tôi quá tối rồi. Nếu không phải vì thích em, đừng nói đến việc em sắc thuốc săn sóc tôi, dù em có đích thân thử độc thay tôi, cũng có liên quan gì đến tôi đâu? Tất cả là tự nguyện, đúng không nào?

Nói không hề quá, vẻ mặt lúc này của Hạ Tư Dư chẳng khác gì trố mắt nghẹn họng.