Lê Tiếu cười khẽ. Phòng khách rộng lớn lập tức trở nên yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Lê Quảng Minh nhìn tới nhìn lui giữa Lê Tiếu và Thương Úc, sợ con gái cưng mình chọc giận vị bố già này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu Thương tới nhà, quả thực là làm nhà họ Lê nở mặt nở mày! Cả nhà: “... Dù gì ông cũng mang danh là một tỷ phú, có thể bình tĩnh chút được không? Lê Tiếu thở dài bất đắc dĩ, nhấc chân lên, tựa người vào lưng ghế. Hôm nay cô mặc quần jean xám, phối hợp với áo T-shirt trắng ngắn tay, vạt áo nhét trong lưng quần, vừa tùy ý lại thanh thản. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương