Hạ Hoa Đường giận sôi máu, đôi mắt đỏ thẫm trợn trừng: “Nghịch tử, mày xứng đáng với liệt tổ nhà họ Hạ sao? “Hạ Hoa Đường! Hạ Sâm đi từng bước đến trước mặt ông ta, chống hai tay lên tay vịn xe lăn, khom người cười nhạt: “Ông từng xem tôi là người nhà họ Hạ hay sao? Cả trăm người nhà họ Hạ các người có xem tôi là người nhà họ Hạ sao? Giờ ông lấy mặt mũi đầu hỏi tôi câu này? Hạ Hoa Đường nhìn chằm gương mặt anh tuần vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong thoáng chốc á khẩu không thể phản bác. Hạ Sâm nhìn ông ta thật sâu rồi mới âm u nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Năm giờ sáng, phương Đông dân rạng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương