Ông cụ trên xe lăn trông rất gầy gò, giấu một tay dưới chân vẫn không che được cơn run vì bệnh.

Hạ Hoa Đường trúng gió nhiều năm, lâu nay không hỏi chuyện đời, nếu không phải Dung Mạn Lệ và Hạ Kinh lần lượt mất tích, ông ta sẽ không lên cái thân bệnh tật ra chủ trì đại cuộc. Ấn tượng của Hạ Sâm về Hạ Hoa Đường gần như bằng không.

Từ nhỏ hắn đã biết, người cha này xem hắn như thứ phiền phức, thậm chí còn thấy mất mặt vì sự chào đời của hắn, vô hình trung ngầm cho phép mọi người trong gia tộc bắt nạt sỉ nhục hắn.

Màn đêm dày, ánh trăng treo cao trên bầu trời.

Tầm mắt Hạ Sâm và Hạ Hoa Đường giao nhau. Hai cha con hiếm khi gặp mặt, mà giờ trong mắt nhau chỉ có sự hời hợt lạnh lùng. Trong thoáng chốc, Hạ Hoa Đường được đẩy đến ngưỡng cửa từ đường, lạnh lùng nhìn Hạ Sâm: “Con trai A Kênh của tôi đâu?