Doãn Mạt nghe Dung Mạn Phương kể lại trong nước mắt, lòng ớn lạnh.

Nếu không phải chính tai nghe được, cô thật khó tin rằng em gái sinh đôi lại có thể ác độc đến vậy.

Vì bà ta yêu anh rể, thế nên... nghĩ mọi cách cướp lấy.

Doãn Mạt cụp mắt giấu đi sát khí, nắm tay Dung Mạn Phương, khẽ hỏi: “Sao năm đó bác không nói cho Hạ Sâm?

Nếu như nói sớm với hắn, có lẽ hắn không canh cánh trong lòng với xuất thân của mình.