Doãn Mạt đau lòng vô cùng. Thấy giọt nước mắt kia rơi lên giày da của hắn, cô không đành lòng nghiêng người, nhìn đám A Dũng đang trợn mắt há miệng: “Mọi người ra ngoài trước đi, Dung Mạn Lệ còn ở trên tầng, đừng để bà ta chạy thoát “À, được, cô Doãn A Thái và A Dũng xoay người dẫn theo một đám anh em rời đi. Người phụ nữ trung niên gầy gò đó lại không phải Dung Mạn Lệ! Đáng sợ quá đi! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương