Phòng nghỉ khoảng trăm mét vuông chỉ có một bóng đèn trần lờ mờ. Nơi này trống trải không có ánh nắng, tường thủy tinh xung quanh bị trám hết bằng xi măng, không có hơi thở người sống, cũng không có ánh nắng mặt trời, thật chẳng khác gì địa ngục. Doãn Mạt chỉ đứng ở đây đã có thể cảm giác được nỗi tuyệt vọng và cô độc ùn ùn kéo đến. Nếu... mẹ Hạ Sâm thật sự bị nhốt ở đây, những năm qua sao bà có thể chịu đựng nổi? Doãn Mạt lo lắng nhìn sang, yếu ớt nói: “Bác gái không có ở đây, chắc em nghĩ nhầm rồi. Hạ Sâm không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương