Hạ Sâm đỡ trán, trầm giọng cười nhạt: “Ảo giác gì cơ? “Cô ta tạo cho cậu ảo giác rằng cô ta không ham tiền bạc, không mộ hư vinh, hơn nữa còn không nề hà xuất thân của cậu Phong Nghị gõ bàn, gãi đúng chỗ ngứa: “Khi xung quanh cậu toàn là những người khinh thường cậu, sự xuất hiện của Trình Lệ sẽ bị cậu ảo tưởng thành ban ơn và cứu rỗi. Đáy mắt u ám của Hạ Sâm bỗng dấy lên cuồng phong sóng lớn, khí thế quanh người cũng trở nên điên cuồng và sát phạt. Phong Nghị nâng ly ra hiệu với hắn: “Gặp qua nhiều phụ nữ, ắt hẳn có thể nhìn thấy bản chất của họ. Thứ cậu thích không phải Trình Lệ mà là phẩm chất cô ta có biểu hiện ra. Mà phẩm chất này khéo sao Doãn Mạt cũng có, nên cô ấy mới thu hút cậu. “Anh cũng am hiểu quá nhỉ? Dù Hạ Sâm không muốn thừa nhận, nhưng quả thật hắn không tìm ra được căn cứ phản bác hợp lý. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương