Doãn Mạt đợi mấy giây không nghe được hắn trả lời, nhìn hắn bằng cặp mắt hoài nghi: “Sao anh không nói gì? Hạ Sâm không đổi sắc mặt nhìn cô, ngón cái ấn mạnh môi cô: “Cái miệng nhỏ xinh không biết ăn nói như vậy, anh nên dùng thứ gì ngăn lại đây nhỉ? Doãn Mạt hiểu lầm, ánh mắt lay động nhìn sang hướng khác: “Em nói sai à? “Nói đúng lắm Hạ Sâm buông vai cô, cười nhạt: “Nếu không phải là không thể rời xa, em ngoan ngoãn ở nhà chờ ông đây về. Doãn Mạt trầm ngâm hai giây. “Vậy... nếu là em không thể rời xa anh, liệu anh có dẫn em theo không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương