Doãn Mạt ngây người, hoảng hốt ẩn chốt bảo hiểm: “Anh làm gì thế? Hạ Sâm để cô chĩa họng súng vào ngực hắn những gương mặt vô cùng ung dung: “Babe, mạng của anh nằm trong tay em, tin hay không em tự mình nhìn xem “Không cần. Doãn Mạt đoạt sủng từ tay hắn, vội tháo băng đạn ra: “Em tin. Họ là người quanh năm cầm súng, có thể từ độ nặng của súng cảm giác được bên trong có đạn hay không. Băng đạn đầy trong khẩu súng của Hạ Sâm, không phải hắn đang đùa. Doãn Mạt cúi đầu, trong một thoáng không lên tiếng. Cô chán ghét bản thân mình lúc này. Khi ở trước mặt Hạ Sâm, cô càng ngày càng không thể kiềm chế được tâm trạng, luôn suy nghĩ linh tinh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương