Doãn Mạt thôi nhìn, thản nhiên đối mặt với Trình Lệ, vẫn cầm ly cà phê. Trình Lệ vẫn ngồi ngay ngắn, khi Hạ Sâm càng lúc càng lại gần, cô ta khẽ nói: “Cô Doãn, tôi nói nhiều như vậy không phải muốn khiêu khích cô, nên cô không cần giữ địch ý lớn như vậy với tôi “Năm xưa là tôi có lỗi trước, không thể cùng anh ấy đi đến cuối cùng, tôi không còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy, thế nên tôi mới nói hết mọi chuyện về anh ấy cho cô nghe, mong cô có thể đối xử tốt với anh ấy thay tôi, chúc hai người hạnh phúc Trình Lệ nói rất chân tình, đến cả Vân Lệ đang đi đến cũng không nhịn được mà nhíu mày. Đây chính là tư cách diễn đúng tiêu chuẩn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương