Bảy giờ sáng, Hạ Sâm ôm Doãn Mạt rất lâu mới chịu ăn mặc chỉnh tề xuống tầng dùng bữa. Doãn Mạt chậm rãi ngồi xuống, vén mái tóc dài còn ẩm, bông hỏi: “Sao vậy, tự dưng lại nhìn em như thế? Cô vô thức quan sát quần áo của mình, áo thun trắng và quần jeans, có gì đáng chú ý đầu? Hạ Sâm ngồi đối diện mở ba cúc áo cổ, gác tay trái lên góc bàn, ánh mắt có tính xâm lược nhìn cô chăm chú. Hắn lẳng lặng cầm bánh mì lên cắn một miếng, động tác nhai kỹ cùng với liếm môi trông rất sắc tình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương