Tiếng gõ cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy Thương Úc đứng im bên ngoài phòng thí nghiệm, đút một tay vào túi quần, không biết đã đứng bao lâu.

Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy, Thương Úc cũng cùng lúc mở cửa đi vào.

Vừa gặp nhau, anh đã ôm cô vào lòng, cất giọng trầm thấp: “Xong việc rồi hả?

Lê Tiếu vùi mặt vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương của anh. Vì nói chuyện điện thoại quá lâu mà giọng cô hơi khàn: “Vâng, chỉ nói chuyện điện thoại thôi

Thương Úc nheo mắt, nắm cằm cô lắc lắc: “Nói chuyện điện thoại gì mà tận bốn mươi phút?