Lê Quân chợt căng thẳng: “Tiểu Duyệt, em bất mãn với anh có thể nói thẳng, nhưng đừng nói lời giận dỗi như vậy! Xem kìa, kiểu đàn ông lý trí như Lê Quân khi cãi nhau cũng phát huy rõ ưu thế. Một câu nói qua loa của anh cũng đủ khiến người ta cảm thấy bất lực và không biết phải làm sao. Tông Duyệt rút tay về, nhẹ xoa cổ tay, lắc đầu cười nói: “Anh đấy, đến giờ vẫn không biết em muốn gì, có thể vì... điều đó vốn không quan trọng trong tâm trí anh Cô không cho Lê Quân cơ hội lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương