Cô không làm phiền anh, kéo ghế ngồi cạnh, thỉnh thoảng nhìn điện thoại rồi lại nhìn anh. Không phải Thương Úc đang bận việc mà là phân tích can nhiễu và dư ảnh trên mảnh lưu trữ thạch anh. Ngón tay với khớp xương đều đặn đỡ kính hiển vi, mái tóc xõa trán che đi đường hàng mày sắc nét. Lê Tiếu nhìn một lúc, vô thức vén tóc anh ra. Động tác này thu hút sự chú ý của Thương Úc. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng đậm ý cười: “Buồn chán sao? Lê Tiếu lắc đầu, hất cằm với kính hiển vi: “Anh làm tiếp đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương