Chưa đến một phút, Lạc Vũ đã lui ra khỏi phòng khách. Lưu Vân cũng đang dọn mảnh vỡ lọ hoa, chuẩn bị đi mua lọ khác cùng kiểu. Mây tía dần tản đi, ánh mắt Lê Tiếu cũng lay động. Thương Úc biếng nhác gác tréo chân, nhìn phía trước, giọng nghiền ngẫm: “Anh ta còn chiên cơm cho em? Bạch Viêm trời đánh! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương