Gương mặt họ áp lên kính, lòng bàn tay đầy vết chai vỗ lên thủy tinh không ngừng. Người bên trái cười toét miệng hô to: “Chị, là em đây, Tiểu Dần

Người bên phải vỗ cửa ngoắc ngoắc: “Chị, nhìn em nè, là Tiểu sửu đây này

Lưu Vân thầm văng tục, hai tên đần này đột ngột xông đến, anh ta còn tưởng họ muốn ra tay nên suýt chút nữa là làm củ trượt bánh xe sau ngoạn mục cho họ hít khói rồi.

Tiểu Dần, Tiểu Sửu, không biết ai đặt tên mà nghe mất não dễ sợ.

Lê Tiếu xoa huyệt Thái dương, nét mặt vô cùng buồn bực.