Ăn trưa xong, Lê Tiếu ngồi ngẩn người trong phòng khách. Vừa rồi không có khẩu vị, ăn cái gì cũng muốn nôn. Tuy triệu chứng nôn nghén kịch liệt có hóa giải bớt sau khi điều tiết ăn uống, nhưng mỗi ngày đều buồn nôn mấy lần. Đương nhiên, Thương Úc không biết chuyện này. Lê Tiếu vẫn đang nghĩ về công dụng của mảnh thủy tinh. Nếu là môi trường lưu trữ, lẽ nào kích điện mới có phản ứng? Không lâu sau, cô cụp mắt, cảm thấy hơi mệt bèn nghiêng người nằm xuống, nhanh chóng ngủ say. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương