Đêm khuya, Lê Tiếu tìm kiếm mỗi ngóc ngách trong phòng khách mà vẫn không có thu hoạch,

Một lọ có một trăm viên, theo liều lượng thuốc giai đoạn đầu, chí ít có thể dùng thêm nửa tháng.

Lê Tiếu buồn bực đứng bên sofa, nếu không tìm được, Thương Úc tiếp tục uống, ắt sẽ nảy sinh sự lệ thuộc vào nó.

Lúc này, ngoài sánh cửa trước có tiếng bước chân đến gần. Lê Tiếu tiện thể trốn vào cửa thang lầu, là Lạc Vũ vừa đi vừa gọi điện.

“Cố Thần, anh đừng có được voi đòi tiên. Tôi làm gì không cần anh dạy bảo.