Rõ ràng Lê Tiếu không hề muốn bàn thêm chuyện Thương Lục từ hôn. Chuyện đính ước từ bé không biết ở đâu ra, có từ hôn cũng là thuận theo ý muốn. Lúc này, Lê Thừa đang làm ổ trên ghế bắt tréo chân, tư thái tao nhã, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng kia nhìn y hệt Lê Tiếu. Anh ngẩng đầu, trên gương mặt quyết đoán hiện lên nụ cười cưng chiều: “Không muốn nói sao? Lê Tiếu nhìn Lê Thừa, thuận thể ném súng về lại cho anh rồi ngồi xuống góc giường, chống hai tay sau lưng, nét mặt lạnh nhạt: “Phải. Hầu như chỉ ở trước mặt anh Ba Lê Thừa thì những suy nghĩ thật sự của Lê Tiếu mới có thể bộc lộ ra. Lê Thừa híp đôi mắt lạnh lẽo, đáy mắt ẩn chứa tàn nhẫn: “Vậy thì không cần nói, để anh Ba đòi lại những uất ức mà em đã chịu ở chỗ cậu ta. Lê Tiếu ngồi bên giường đá mũi chân, ánh mắt rơi trên áo khoác đen sau ghế, trong đầu lại hiện lên bóng dáng màu đen của một người khác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương