Khi Lê Tiếu thức dậy, hoàng hôn đã buông xuống. Bóng cây lay động, cố chống người thẫn thờ hai giây. “Khó chịu hả? Thương Úc cầm điện thoại ngồi bên giường, hỏi cô. Lê Tiếu mỉm cười, lắc đầu: “Mấy giờ rồi anh? “Sáu giờ rưỡi rồi. Anh thuận thế để di động xuống, lấy cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Em có đói không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương