Bên cạnh, Lê Tiếu nằm lên tay vịn sofa, ngậm ô mai nên cảm giác buồn nôn. Cửa phòng vệ sinh mở ra, cô nhìn sang. Anh cầm khăn giấy lau tay, bắt được tầm mắt của Lê Tiếu bèn nhướng mày: “Sao thế? “Tịch La nhờ anh giúp việc gì? Thương Úc vòng qua bàn trà ngồi xuống cạnh cô, nhếch môi cười nhạt nghiền ngẫm: “Không hẳn là hỗ trợ, mà là hợp tác đôi bên cùng có lợi. “Vậy sao? Lê Tiếu nửa tin nửa ngờ. Dựa vào tính cách của Tịch La, hết tám phần là muốn đòi lợi ích. Cô cũng không xoắn xuýt thêm, nằm một lúc thì mơ màng buồn ngủ. Thương Úc ôm cô vào phòng ngủ chính. Ngoài cửa sổ là rừng lá phong rộng lớn đỏ rực, Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn hai lần, nhanh chóng thiếp đi. Mới đó đã bốn giờ chiều. Một chiếc SUV màu đen dừng ở bãi đỗ xe dưới chân núi ngọn Thúc Hà. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương