Sáu giờ sáng hôm sau, Lê Tiếu rón rén rời khỏi phòng ngủ chính. Sau khi cô đi, Thương Úc nằm trên giường mở mắt nhìn cô đóng cửa phòng, đáy mắt âm u. Đêm qua trở về, họ cố ý tránh nhắc đến chuyện mang thai, bận rộn xong thì ôm nhau ngủ. Dường như không khác gì lúc trước, nhưng lại giống như có bức ngăn vô hình ở giữa. Trong phòng khách, Lạc Vũ đang gọi điện thoại, bỗng thấy Lê Tiếu bèn ngạc nhiên che ống nghe: “Mợ dậy sớm thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương