Bố trí cách âm của biệt thự rất hoàn thiện, nhưng Thương Úc bị ngăn ở ngoài cửa vẫn có thể nghe được tiếng nôn mửa của Lê Tiếu.

Gương mặt anh tuấn của anh âm u vô cùng, yết hầu chuyển động rối loạn.

Lê Tiếu không hề muốn để anh thấy dáng vẻ ốm nghén của mình, không phải do hình tượng mà chỉ đơn giản không muốn để anh nhìn thấy.

Nhưng sao có thể khi anh là Thương Úc? Chỉ mười mấy giây sau, ba tiếng súng vang lên bắn nát khóa kim loại.

Anh đằng đằng sát khí đá văng cửa, ném súng lại, nhìn Lê Tiếu quỳ dưới đất không chớp mắt. Ánh đèn sáng loáng cũng không hóa giải được nỗi phiền muộn nặng nề trong mắt anh. Anh rảo bước đi đến, cúi người, khuyu một gối xuống, ôm vai cô, lạnh lùng yêu cầu người bên ngoài cửa: “Nước đầu!