Phòng ngủ chính trên tầng.

Lê Tiếu đứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn núi Nam Dương đến thất thần. Có thể chứng hoang tưởng đã phát tác nên Thương Úc nảy sinh ý nghĩ không nên có.

Trên đường về, anh bỗng dưng im lặng suốt đoạn đường. Dù năm một lúc với cô trong phòng ngủ, anh vẫn không hề buông lỏng. Anh nhìn bụng cô ba lần bốn lượt, muốn nói lại thôi, cũng như bị cô dễ dàng đổi đề tài.

Lê Tiếu khẽ thở dài, day trán, cầm điện thoại mở danh bạ ra, tìm một dãy số, gọi đi. “Tiểu Lê? Phó Luật Đình rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của cô.

Lê Tiếu không lãng phí thời gian hàn huyên, cụp mắt nhìn bụng mình: “Sư huynh, hẹn giúp em một chuyên gia khoa phụ sản ở bệnh viện chi nhánh, phải đáng tin. Phó Luật Đình “a lên, lại vội nói: “Vợ của giáo sư thời đại học của anh chính là trưởng khoa phụ sản, tuần nào cũng xem mạch, để anh hỏi lại bà ấy thời gian khám bệnh, lát nữa nhắn WeChat cho em? “Được, cảm ơn.