Chưa đến nửa tiếng sau, Thương Úc đã đến. Lê Tiếu nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hơi lành lạnh nên hé mắt ra nhìn thì thấy bóng người như mực ngồi ở đầu giường.

Gương mặt anh tuấn của Thương Úc cau lại, áo khoác bị vứt đại ở cuối giường, anh cúi người, đầu ngón tay nhẹ vuốt hàng mi cô: “Dậy rồi sao?

Lê Tiếu chống người ngồi dậy, khẽ thở dài: “Mẹ gọi anh sao?

Anh nghiêng người để cô tựa vào ngực mình, khẽ khàng xoa bụng cô: “Còn muốn nôn không?

“Hết rồi. Lê Tiếu nhún vai, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh chạy từ công ty qua à?