Hôm sau, triệu chứng bệnh cảm của Lê Tiếu đã thuyên giảm. Nhưng Thương Úc vẫn không trả điện thoại lại cho cô, cấm sử dụng cả máy tính. Lê Tiếu cũng không đấu tranh nữa, cầm mấy quyển sách về giai đoạn thai nghén nhàm chán giết thời gian. Không biết số sách này được mua lúc nào, tự dưng xuất hiện trên bàn trà. Mười giờ sáng, Lưu Vân đã mấy ngày không gặp về từ Parma. Anh ta thận trọng đi vào phòng khách, thấy Lê Tiếu liền vội cúi đầu: “Mợ Cả. Lê Tiếu gấp sách, hít mũi: “Vân Lệ sao rồi? Lưu Vân cứng ngắc báo cáo: “Đã vào nhà chính, cậu Hai và gia chủ đang bào chế thuốc cho anh ta. “Hạ Hạ thì sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương