Hai mươi phút sau, Lê Tiếu bị đánh thức.

Mùi canh gừng thoang thoảng trong không khí, Thương Úc sờ trán cô, cúi người nhỏ giọng: “Uống hết canh gừng rồi ngủ tiếp.

Lê Tiếu sa sút tinh thần cụp mắt: “Mấy giờ rồi?

“Mười giờ rưỡi. Cánh tay Thương Úc vòng qua vai Lê Tiếu. Chăn vừa vén lên, cô đã run cầm cập. Thấy vậy, anh mím môi trắng bệch, lại ghém kín chắn cho cô, bưng canh gừng nóng hổi lên, thổi thổi rồi hớp một ngụm. Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu đút canh gừng qua cho cô. Lòng bàn tay nóng bỏng của Lê Tiếu nắm lấy cổ tay Thương Úc, nghiêng đầu, khàn giọng nói: “Sẽ bị lây đấy, để em tự uống. Thương Úc yên lặng, chuyên chế dùng cách thức này đút cô hơn nửa chén canh.

Sau cùng, anh mút đôi môi đỏ bừng của cô: “Ngủ đi.