Bà Tiêu không trả lời, tầm mắt xuyên thấu cửa sau chiếc xe cuối cùng, có thể thấy mơ hồ sườn mặt của Thượng Lục. Bà ta chần chừ vì có Thương Lục ở đây, hơn nữa còn vì lời nói kia của Thương Tung Hải. Trong ba chiếc xe con ở sau họ là đám liều mạng Tiêu Diệp Nham thuê với số tiền lớn. Chỉ cần chúng xuống xe là bãi đỗ máy bay sẽ xảy ra hỗn chiến. Thấy bà Tiêu chậm chạp không đưa ra quyết định, Tiêu Diệp Nham đã hết kiên nhẫn, quay đầu nhìn xe con, vừa nháy mắt, điện thoại trong túi đã vang lên. Tiêu Diệp Nham nhìn màn hình, ngạc nhiên: “Ba. Bà Tiêu cũng nghe tiếng nhìn sang, không biết Tiêu Hoằng Đạo ở đầu kia đã nói gì, nét mặt Tiêu Diệp Nham thay đổi, nghiêm túc trả lời: “Được, bọn con quay về ngay. “Có chuyện gì? Bà Tiêu ngờ vực nhìn hắn. Tiêu Diệp Nham mím môi, thấp giọng nói: “Ba không nói nhiều, chỉ bảo chúng ta nhanh chóng trở về. Bà Tiêu khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ông ta mới sốt ruột gọi họ về trang viên như vậy? Đợi đoàn xe của bà Tiêu rời khỏi bãi đỗ máy bay, đám Lê Tiếu thong thả xuống xe. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương