Đêm tối, Lê Tiếu khoác chăn lông, dựa tủ thấp ở sảnh cửa trước, hỏi: “Chị ở lại hay về cùng bọn em? Tịch La nghịch đồ trang trí trên bàn, cười nói: “Máy bay tư nhân của Diễn Hoàng không bay miễn phí làm sao được. “Tình hình trong nhà thế nào? “Cưng biết à? Tịch La thu lại nụ cười, véo má Lê Tiếu: “Thảo nào dạo này không thấy Abbott đến làm phiền, nói chị nghe, càng làm gì rồi? Lê Tiếu gạt tay cô ta ra, chuyển đề tài: “Máy bay cất cánh tám giờ tối mai, đừng đến trễ. Tịch La nhìn bóng lưng xoay người rời đi của cô, vuốt cằm như có điều suy nghĩ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương