Hạ Sâm cũng chẳng buồn để ý, dang tay gác lên lưng sofa, hơi ngửa đầu giãn gân cốt: “Cứ thế mà đi, có phải hời cho nhà họ Tiêu quá rồi không?

Thương Úc gác một tay lên trán, nhìn lại Lê Tiếu, nhoẻn nụ cười sâu xa: “Có một số việc cần về Nam Dương tiếp tục.

Nghe vậy, Hạ Sâm ngầm sáng tỏ, chau mày, nhắc nhở đầy ám chỉ: “Trước khi rời đi đứng giữ lại tai họa ngầm. Lê Tiếu không nói gì. Thương Úc thong thả tháo khuy măng sét liếc hắn: “Lo lắng như vậy, chi bằng anh ở lại xử lý. Hạ Sâm lườm anh: “Đáng để anh ở lại à? “Anh tự cân nhắc đi. Hai người trò chuyện mấy câu, Lê Tiếu cũng không tiếp lời mà nhìn Hạ Sâm như có điều suy nghĩ. Có thể ánh mắt cô quá lộ liễu khiển hai đàn ông phải nhìn sang.

Hạ Sâm pha trò: “Em dâu, em nhìn tôi như vậy, không sợ cậu ta ghen à?

Thương Úc lạnh lùng liếc hắn, vòng qua eo Lê Tiếu lôi cô đến cạnh mình, ngửa đầu, đôi mắt như biển sâu: “Nhìn anh ấy làm gì?