Bà ta hất tay Tiêu Diệp Nham ra, lạnh lùng liếc Doãn Mạt: “Bao nhiêu năm qua, A Huy dạy cô ăn cây táo rào cây sung vậy à? Không đưa được Ninh Ninh ra ngoài, sao cô còn mặt mũi quay lại? Đây là hành động cố ý chém thớt, hoặc là trút hết cơn giận lên người Doãn Mạt vô tội. Tiêu Diệp Nham ngăn cản cũng chẳng có tác dụng, lại càng khiến bà Tiêu hùng hổ dọa người hơn. Vừa nghĩ đến Tiêu Diệp Ninh ở trong tay Lê Tiếu, bà ta không thể giữ được tỉnh táo. Tiêu Diệp Huy liên lụy đến con gái bà, vậy nô bộc của anh ta phải chịu phạt thay. Bà Tiêu lại tiến đến gần Doãn Mạt, đúng ngay lúc này, lối vào trần truyền đến tiếng động cơ xe thể thao chói tai. Xe thể thao siêu tính năng cấp tốc dừng lại sau lưng Doãn Mạt. Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt ngả ngớn anh tuấn của Hạ Sâm xuất hiện. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương