Đời này, Hạ Tư Dư chưa từng lúng túng đến thế. Đặc biệt là khi ở trước mặt Vân Lệ, cô ảo não lại ngượng ngùng, mãi không tỉnh táo lại được. Vân Lệ ném khăn lông vào bồn rửa mặt, cúi đầu, mím môi: “Buông tay ra. “Hả? Hạ Tư bình tĩnh lại, mới nhận ra mình vẫn còn đang kéo quần ngủ của Vân Lệ: “Ờ, ờ. Cô nhanh chóng buông tay, nhìn loạn, mặt nóng bừng, lỗ tai đỏ ửng. Hạ Tư Dư nắm tóc trước trán, trộm liếc chân dài giấu trong quần ngủ, vừa dài vừa thắng, bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ. Hạ Tư Dư nuốt nước bọt, hình ảnh đồi trụy hiện lên trong đầu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương