Sáng sớm hôm sau, Lê Tiếu nhận được cuộc gọi của Tiêu Diệp Huy. Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn cái tên trên màn hình, vừa nhắm mắt vừa nghe: “Nói đi. “Tiểu Thất, em thật khiến anh phải bất ngờ. Giọng nói dịu dàng của Tiêu Diệp Huy hôm nay lại lộ rõ chế giễu. Lê Tiếu đạp chăn, giọng thiếu thân thiện: “Mới sáng sớm anh phá giấc ngủ người khác vì muốn nói nhảm sao? “Đương nhiên không rồi. Dường như Tiêu Diệp Huy cười khẽ: “Em thả Ninh Ninh ra, anh giải độc của Vân Lệ. Lê Tiếu mở mắt, chế giễu: “Anh giải? Anh lấy gì giải nhi? Tiêu Diệp Huy yên lặng hai giây: “Cannabinoids tổng hợp không nguy hiểm đến tính mạng, trị liệu bằng phương thức kiêng khem là được. Còn mấy loại độc tố khác thì em để Ninh Ninh về nhà, anh đưa đơn thuốc cho em. Lê Tiếu bĩu môi, giãn chân mày, giọng vô cùng lạnh nhạt: “Công tước Tiêu à, không thể giao dịch thể được. Nếu anh có thể giải được độc bạch tuộc đốm xanh, vậy chi bằng... lấy em gái anh ra thử thuốc đã, độ tin cậy còn cao hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương