Nét mặt bà Tiêu càng lúc càng xấu, trong đầu chợt hiện lên câu nói kia của Lê Tiếu. [Con bé mất tích, người làm anh làm cha sao lại không đến nhỉ?] Lòng người luôn không chịu nổi khích tướng, dù bà Tiêu biết đây là thủ đoạn của Lê Tiếu, nhưng tâm trạng không vui vẫn điên cuồng lên men. Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, lòng dạ bà Tiêu như lửa đốt. Lê Tiếu ngáp một cái: “Nghe nói Công tước trăm công nghìn việc, xem ra là thật rồi, bận đến mức cả sống chết của em gái mình cũng không bận lòng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương