Bà Tiêu cười lạnh: “Vụ hại? Có phải vu hại hay không tôi hiểu rõ hơn cô. Cô bé, đừng tự cho mình là đúng, cô vốn không biết chuyện năm đó... “Vậy tại sao anh ấy phải ra tay với đứa trẻ đó? Lê Tiếu ngắt lời bà. Câu hỏi của cô khiến đáy mắt bà Tiểu hiện về chế giễu: “Cô bắt cóc con gái tôi chỉ vì thăm dò chân tướng? “Đương nhiên không. Lê Tiếu xoa huyệt Thái dương, ngước mắt liếc bà ta: “Chỉ muốn xem thử bà ngu ngốc cỡ nào. Bà Tiêu đã quen mắt cao hơn đầu luôn được vây quanh, chưa từng bị người ta chế giễu thẳng thừng như vậy. Lê Tiếu ngó lơ nét mặt tức giận của bà ta, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối, nhân từng chữ “Bà nhận định anh ấy giết đứa bé trong bụng bà, vậy bà đoán xem hôm nay anh ấy có động vào Tiêu Diệp Ninh không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương