“Em định làm gì? Anh dùng tay, chăm chú nhìn cô, nhíu mày hài hước: “Chờ Honker ra tay à?

Lê Tiếu biết là không thể giấu anh, bèn lắc đầu cười nhẹ: “Không chỉ như thế.

Nửa tiếng sau, Lê Tiếu đi sang gian nhà bên. Không thấy Vân Lệ và Hạ Tư Dư đầu, cô hỏi Lưu Vân mới biết là hai người họ đã về phòng nghỉ ngơi. Cô không đi sang quấy rầy mà quay về phòng nghiên cứu, rồi ở lỳ trong đó cả ngày với Tô Mặc Thời. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, thấy Tô Mặc Thời đang liên tục gọi điện thoại, còn Lê Tiếu thì gõ máy tính, trong cả hai đều rất bận rộn. Kim đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác. Sương chiều phủ xuống, Hạ Tư Dự mang gương mặt đỏ ửng đến phòng thí nghiệm xin thuốc. Lúc cô nàng đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghe thấy Tô Mặc Thời nói thế này: “Đã định ngày rồi, là ngày mốt sẽ về.

Hạ Tư Dư dựa vào khung cửa: “Này, ai cho em thuốc hạ sốt được không?

Cô nàng đã ngủ cả ngày, tỉnh dậy mới thấy cả người nóng ran, bước đi như một đứa bé bị sốt.