Vân Lệ ngước mắt liếc Hạ Tư Dư “Tối qua cô không ăn à? Cô gật đầu. Trai thẳng Lưu Vân lập tức bênh vực: “Anh Lệ, cô Hạ chăm sóc anh suốt đêm, không ăn không ngủ. Anh khuyên cô ấy, nếu còn thế nữa, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi. Hạ Tư Dư để trán thở dài: “... Vân Lệ nhắm mắt, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Bưng bữa sáng đến đây. Tám giờ sáng, Lê Tiếu ôm chắn ngồi ngẩn người trong phòng ngủ. Thương Úc ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy cô ngồi yên đó với vẻ mặt mơ hồ, trên đầu còn có vài sợi tóc dựng đứng ngô nghê. Anh cụp mắt nhìn bả vai trắng nõn của cô, đôi mắt đậm đen. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương