Sáu giờ sáng, nắng ban mai hơi hé, mưa ngâu thấm ướt mặt đất, giọt nước trượt xuống theo cửa thủy tinh. Đèn sân bật sáng bên cạnh sofa, Hạ Tư Dư cầm khăn lông dựa tay vịn nghỉ ngơi một lúc. Phòng khách tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ. Không lâu sau, Vân Lệ mở mắt ra, chau mày vô cùng khó chịu, đầu đau muốn nứt ra, tay chân rã rời. Anh ta thoáng hoảng hốt, nhìn trần nhà xa lạ cảm thấy thiếu chân thật. Đến khi ý thức dân tỉnh táo lại, Vân Lệ mới nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua. Anh ta cố sức nâng tay xoa huyệt Thái Dương, thở dài, nghiêng đầu thấy ngay gương mặt trông khá thê thảm. Mặt mày tiều tụy đỏ bừng bất thường, khóe môi bị thương, tóc tai rũ rượi lòa xòa trước trán. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương