Lê Tiếu đi cùng Thương Úc về lại gian nhà của mình. Khi vào phòng khách, cô thấy đến ống tranh trong tay anh bèn kéo anh lại: “Anh cầm theo gì thế? Thương Úc buông ổng tranh xuống, nét mặt vẫn không vui, kẻo mu bàn tay cô quan sát cẩn thận. Sau khi xác nhận thật sự chỉ là một vệt đỏ thì môi mím chặt mới thoáng thả lỏng, ngước mắt trầm giọng yêu cầu: “Lần sau tránh xa anh ta ra. Lê Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: “Được. Nét mặt dịu đi, anh xoa xoa ngón cái lên mu bàn tay cô, hất cằm với ống tranh: “Bản vẽ tu sửa bao năm qua của thư viện. Mấy phút sau, Lê Tiếu mở nắp ống tranh, lấy một chồng bản vẽ cuộn lại bên trong ra, tổng cộng chín bức, trải chúng lên bàn trà, là bản vẽ CAD toàn cảnh của phòng lưu trữ sách. Cô nhướng mày nhìn Thương Úc, ngạc nhiên hỏi: “Đây là bản vẽ CAD nguyên bản sao? “Ừ. Anh nhếch môi, nhìn lướt qua bản vẽ, nhàn nhạt đáp. Lê Tiếu vuốt bản vẽ kiến trúc gốc của phòng lưu trữ sách tòa quốc hội, cũng là hồ sơ cực kỳ bí mật của Tổng Cục công trình kiến trúc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương