Tô Mặc Thời truyền nước cho Vân Lệ. Khóe miệng Hạ Tư Dư sưng đỏ, cầm khăn lông lau mồ hôi rịn trên trán anh ta luôn tay. Lê Tiếu được Lạc Vũ ngăn lại phía sau. Từ góc độ này, Thương Úc chỉ thấy được cô đặt một tay vào túi, nét mặt lạnh lùng. Thương Úc rảo bước đến, kéo khuỷu tay cô đến trước ngực mình, cụp mắt đánh giá cô cẩn thận: “Có bị thương không? Người phát cơn nghiện không thể giữ được lý trí. Huống hồ thân thủ Vân Lệ không tồi, trong tình huống mất khống chế, không dám đảm bảo sẽ không đả thương người khác. Nét mặt Lê Tiếu hòa hoãn dần, cô ngửa đầu nhìn Thương Úc, khẽ cong môi: “Không. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương