Tịch La nhìn Abbott đến đi vội vàng, cho tới lúc ông ta ra khỏi phòng khách mới nhìn sang gương mặt mệt mỏi của ba mình: “Ông ta đến làm gì vậy hả ba? Ông Tịch đã hơn năm mươi lăm, gương mặt chính trực khó xử. Ông bóp trán, lắc đầu thở dài, còn chưa nói gì, Tịch Trạch đã ưỡn ngực ngẩng đầu trả lời: “Chị, ông ta muốn làm anh rể của em. Tịch La ngoáy lỗ tai: “Làm cái gì của em? Ông Tịch liếc mắt cảnh cáo Tịch Trạch, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tịch La, cười trấn an: “Đừng nghe em trai con nói bừa, không có chuyện đó đâu. Tịch Trạch mím môi, ngó lơ ánh mắt của ba mình, kể lại mọi chuyện như súng bắn liên thanh. Ba phút sau, sắc mặt Tịch La càng thêm lạnh, cười giễu cợt: “Ý là, nếu gia đình mình không đồng ý liên hôn, vùng đất Nam Kensington sẽ bị chính phủ lấy lại? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương