Lời thỉnh cầu của Doãn Mạt không được Lê Tiếu đáp lại trực tiếp. Thời gian ngừng tu sửa của tòa quốc hội chỉ hai tiếng đồng hồ. Lê Tiếu vừa đi xuống thang lâu vừa lật xem bút ký tìm kiếm manh mối. Kiến trúc lịch sử cấp quốc gia thế này sẽ được tân trang tu sửa thường xuyên, cả trong và ngoài phòng lưu trữ sách cũng sẽ được bảo trì định kỳ. Nếu Cảnh Ý Lam đã muốn giấu kỹ vật gì, chắc chắn phải đặt ở nơi rất bí mật không ai ngờ đến. Nếu không, qua bao năm tháng lịch sử, một lần tu sửa cỡ lớn cũng đủ đưa bí mật ra ánh sáng. Lê Tiếu ngó quanh, dừng chân trên bậc thang, nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn lại bốn mươi phút là kết thúc việc ngừng tu sửa: “Trước đây phòng lưu trữ có từng tu sửa qua chưa? Doãn Mạt ở cạnh nghiêm túc ngẫm nghĩ, nhưng không có ấn tượng gì mấy: “Phòng lưu trữ không mở cửa với bên ngoài, dù có đi nữa cũng sẽ không tuyên truyền rộng rãi, có vấn đề sao? Bậc thang phía sau có tiếng bước chân đến gần, hai người sóng vai nhìn lại, Hạ Sâm và Thương Úc đang sải bước đến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương