Cửa phòng sách vốn cách âm rất tốt, nhưng tiếng thét của Tiêu Diệp Huy lại có thể truyền đến, dễ dàng thấy được lúc đó anh ta kêu gào lớn tiếng cỡ nào. Lê Tiếu nghe được câu này cũng không có phản ứng. Có lẽ năm đó, anh ta thật sự không còn đường nào khác, nhưng cũng không thể xóa nhòa những chuyện anh ta đã làm về sau. Doãn Mạt còn nói ra một manh mối quan trọng: “Còn nữa, năm đó xảy ra chuyện ở biên giới, đám lính đánh thuê đó là có người bày mưu đặt kế. “Lão Công tước sao? Lê Tiếu híp mắt, nhiệt độ bên trong thấp hắn đi. Doãn Mạt mím môi: “Có thể chính là ông ấy. Vì trước khi xảy ra chuyện, Tiêu Diệp Huy đã nói, không hề muốn sớm quay lại Anh thừa kế chức vị Công tước. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương