Lê Tiếu thôi nhìn Doãn Mạt, mím môi cười: “Có thể gặp người nhà họ Tiêu bất kỳ lúc nào, nhưng chúng ta gặp nhau một lần lại không dễ dàng gì. Chuyện cô muốn biết sớm muộn gì cũng sẽ biết. So với Childman, cô muốn biết tình hình hiện giờ của Doãn Mạt hơn. Doãn Mạt nhanh chóng ổn định tâm trạng, kể mọi điều muốn nói. Trên đời này, chắc cũng chỉ mỗi Lê Tiếu có thể khiến cô ta phấn đấu quên mình không màng tất cả. Bên kia, Thương Úc ngồi nghịch bật lửa, ngước mắt, trầm giọng nói: “Anh vẫn không tính quay về à? Hạ Sâm ngồi xuống đối diện anh, cười ngả ngớn: “Sao nào? Anh ở lại thì cản đường cậu à? Thương Úc lạnh lùng liếc hắn, nhếch môi nghiền ngẫm: “Nghiện làm gián điệp rồi? “Ừ, nghiện rồi. Vừa nói, Hạ Sâm vừa không kìm được liếc Doãn Mạt, trầm ngâm mấy giây, ý cười sâu hơn: “Khá thú vị. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương