Hạ Sâm véo gò má Doãn Mạt, yêu thích không nỡ buông ra, nhướng mày đùa cợt: “Sợ này sợ nọ, ngó trước ngó sau, sao em mãi không tiến bộ nhỉ? Doãn Mạt hơi siết vô lăng, nhìn sang hướng khác, tránh tay Hạ Sâm, thờ ơ nói: “Không liên quan gì đến tiến bộ. Tôi không giống anh, không lo gì về sau. Hạ Sâm cười giễu, gác tay ra sau gáy, cắn điếu thuốc: “Đừng kiếm cớ thoái thác sự vô dụng của mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy em cứ đi theo Tiêu Diệp Huy, ngoan ngoãn làm tay sai cho cậu ta thôi. “Anh đừng ăn nói chói tai thế. Doãn Mạt cắn răng nghiến lợi, liếc Hạ Sâm, ánh mắt không vui: “Tôi không phải tay sai của anh ta! Hạ Sâm nhướng mày buồn cười, ngậm điếu thuốc nói mơ hồ: “Vậy thôi đã thấy chói tai rồi? Tư chất tâm lý nát thể. Doãn Mạt: “... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương